5h sáng, anh Văn Đình Ngọc ở xã Thanh Khai (Thanh Chương, Nghệ An) thức dậy hái nắm cỏ làm thức ăn cho trâu, rồi lau chùi chiếc xe trâu mà theo anh là “tài sản quý giá của gia đình”. Hơn 6h, người đàn ông mảnh khảnh, đi lại khó khăn này đánh xe trâu ra khỏi nhà, bắt đầu hành trình đưa đón học sinh.
Ngồi bên thùng chiếc xe do mình sáng chế, anh Ngọc lái trâu qua nhiều đoạn đường đất lẫn bê tông trong xóm để đón học sinh mẫu giáo đứng đợi sẵn ở cổng. Mỗi khi xe chuẩn bị dừng bánh, tiếng trẻ lại í ới: “Bố Ngọc! Bố Ngọc…!”.
"Tài xế" Ngọc mỗi ngày hai chuyến đưa đón các cháu nhỏ tới trường. Ảnh: Hải Bình |
Nở nụ cười tươi, anh Ngọc ân cần bồng từng đứa trẻ lên thùng xe rồi khóa cửa. Những đoạn đường vắng khách, các cháu nhỏ lại được “Bố Ngọc” cho nghe nhạc từ chiếc radio cầm tay cũ kỹ. Buổi chiều, anh Ngọc lại rong xe đến đón các cháu từ trường về nhà trên quãng đường khoảng 2 km.
“Bất kể ngày nắng hay mưa, chỉ trừ cuối tuần các em được nghỉ học thì tôi mới không làm việc này”, anh Ngọc chia sẻ.
Năm nay 34 tuổi, anh Ngọc có vợ và 3 con nhỏ. Vợ làm công nhân nhà máy gạch đi sớm về khuya, anh Ngọc do sức khỏe yếu (bị dị tật ở chân) nên đảm nhận việc đưa đón các con tới trường. Hơn một năm trước, trong lần đạp xe đưa con thứ hai tới trường mầm non, không may xe đổ. Hai cha con không bị thương, nhưng từ đó anh thấy sợ, đêm về trăn trở làm sao đưa con đi học an toàn.
Nghĩ tới chiếc xe trâu sẵn có của gia đình, anh liền tận dụng. Nhiều người dân ở xóm Chùa và xóm Văn Ngọc (xã Thanh Khai) ngạc nhiên khi thấy người đàn ông dùng xe trâu sáng đưa con tới trường, chiều đón về. Ít ngày sau, khi bắt gặp các cháu nhỏ ở quanh xóm có bố mẹ đi làm ăn xa phải ở với ông bà già, anh Ngọc ngỏ ý đón các cháu cùng đi. Một số gia đình dù có điều kiện thấy việc vận chuyển học sinh của anh là hiệu quả nên cũng gửi con.
Xe tới cổng trường, anh Ngọc lần lượt cùng với cô giáo bế các cháu nhỏ xuống xe. Ảnh: Hải Bình. |
Khi số hành khách lên gần 20, anh Ngọc tính chuyện cải tiến chiếc xe để che nắng mưa, đảm bảo an toàn. Anh mày mò thiết kế một bản vẽ với thùng xe làm bằng lan can sắt, phía trên có mái che kèm dải riđô xung quanh chắn gió và ba thanh gỗ là ghế ngồi. Anh cũng huấn luyện con trâu hơn 4 năm tuổi cho thuần thục từ cách móc ách xe, đỡ càng, hoặc có thể tự tránh phương tiện tham gia giao thông trên đường.
Ông Văn Đình Hường (68 tuổi) có cháu nội được anh Ngọc đưa đón cho hay, rất cảm kích trước việc làm của hàng xóm. “Anh Ngọc rất ân cần, mỗi sáng tới cổng đều nở nụ cười tươi rồi bồng các cháu lên xe. Được ngồi xe có mái che, các cháu không lo bị rét mướt hay cảm nắng”, ông Hường nói.
Tận tâm với công việc trong hơn một năm qua, chưa bao giờ anh Ngọc đặt vấn đề phụ huynh phải hỗ trợ. “Có người thương thì một tháng ủng hộ 100.000 đồng, người ít thì 50.000 đồng. Có gia đình khó khăn, anh Ngọc vẫn vui vẻ giúp", cô Võ Thị Hương, Phó hiệu trưởng trường mầm non xã Thanh Khai, cho hay.
Anh Ngọc cho biết, nếu có kinh phí sẽ tiếp tục cải tiến thùng xe với 3 dãy ghế, thêm các dây thắt an toàn cho hành khách. "Tôi sẽ tiếp tục làm công việc này trong 3 năm tới cho đến khi các con hết tuổi mẫu giáo".
Hải Bình