Kỳ xét tuyển đại học năm nay tôi đỗ ngành Y đa khoa. Tôi nhận thấy niềm vui từ những người thân, rồi cả những người hàng xóm. Mọi người tự hào vì ở quê tôi ít ai như thế. Tôi cũng vui bởi đã nỗ lực hết sức mình và đền đáp được công lao của mẹ bao năm qua vất vả nuôi tôi khôn lớn. Nhưng dường như nghề bác sĩ vẫn còn quá mơ hồ đối với tôi.
Rồi hôm nay bỗng nhiên mẹ nói đã sai lầm khi bảo tôi theo nghề bác sĩ. Mẹ ngẫm nghĩ về nghề bác sĩ, về những khó khăn và nguy hiểm của nghề mà đứa con nhút nhát, yếu ớt mà mẹ bao bọc bấy lâu nay sắp phải đối mặt. Mẹ tôi khóc, mẹ trước giờ tính vốn lo xa và chỉ khóc những khi cảm thấy day dứt nhất. Hôm nay mẹ khóc tôi hiểu mẹ đã dằn vặt về quyết định đó như thế nào.
Ban đầu trước khi nộp đơn mẹ tôi đã tham khảo ý kiến rất nhiều người, họ đều khuyên mẹ cho tôi học y. Mẹ chỉ nghĩ đơn giản cho cuộc sống sau này của tôi được sung sướng. Trên đời này người thương tôi nhất mãi mãi là mẹ. Mẹ luôn nói nếu có thể sống mãi, mẹ sẽ không cho tôi làm bất cứ việc gì, chỉ cần ở nhà với mẹ.
Hôm nay mẹ hỏi nếu tôi không thích mẹ sẽ cho luyện thi lại một năm và làm một nghề nào tôi thích, một nghề an nhàn và không nguy hiểm. Tôi 18 tuổi chưa từng tự quyết định cho tương lai của mình. Tôi đang rất mơ hồ. Liệu nên tiếp tục theo đuổi nghề y và cố gắng thay đổi bản thân hay dừng lại một năm, tìm cho mình con đường khác.
Trần Cẩm Tú
Độc giả đặt câu hỏi tư vấn tại đây